.CẦM LÒNG
Chạnh nghĩ mình sao mãi .. hỡi ôi !
Nửa đời bươn trải suýt toi đời !
Nhà neo, gối mỏi mà đành vậy
Bạc thiếu, tay chùng cũng thế thôi
Lúc trước ruổi rong cay mắt lắm
Bây chừ nhếch nhác khổ thân rồi
Nay tròn mười bốn năm tai biến
Bút họa cầm lòng thấy bóng trôi !
Phạm Kim Lợi
Bài xướng
BẠC ĐỜI
Thương mình thi sỹ, khổ chao ôi!
Bạc thiếu mà dư món…bạc đời
Có bữa sờ bâu cười thật đã
Không tiền đến chợ ngắm chơi thôi
Toan tìm mảnh áo mang vừa được
Định đổi chồng thơ gạn chẳng rồi
Chặc lưỡi đừng leo ngôi Chúa Chổm
Nên đành nước bọt nuốt cho trôi.
Nguyễn Gia Khanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét