CAO LĨNH XƯA-NAY
Nhớ lại lời xưa thật đắng cay
"Cơm đêm hai bữa, chẳng cơm ngày"
Thân hình tiều tũy đành đen mặt
Cuộc sống cơ hàn chịu trắng tay
Lúa đỏ đồng khô vì nắng cháy
Chè xanh núi thẳm bị sương đày
Câu ca thưở trước nghe ai oán
Cao Lĩnh bây chừ đã đổi thay
Phạm Kim Lợi:
Các bài họa:
SƯỚNG VUI
Cuộc đời ngày ấy thật chua cay
Hai bận cơm đêm chẳng có ngày
Đào xới vun trồng luôn bận rộn
Cày bừa hái lượm chẳng ngơi tay
Cái nghèo khát mặc luôn đeo đẳng
Cái khổ đói ăn mãi đọa đày
Có Đảng, Bác Hồ luôn chỉ lối
Nhân dân Cao Lĩnh sướng vui thay
Nguyễn Văn Lan
NHỚ QUÊ XƯA
Quê nghèo nghĩ lại mắt còn cay
Cái đói hoài đeo nặng tháng ngày
Buổi sớm con lùa ngô xuống bụng
Cơm chiều mẹ dúi sắn vào tay
Giêng hai suốt kiếp dù tần tảo
Thất bát quanh năm vẫn đọa đày
Khép giấc mơ xưa trời đã sáng
Xa gần tiếng hát rộn ràng thay.
Nguyễn Gia Khanh
QUÊ HƯƠNG ĐỔI MỚI
Qua rồi cái thuở nếm mùi cay
Gạo độn khoai lang sống những ngày
Năm tháng chuyên cần nào đủ sống
Mùa màng hớt hả cũng buông tay
Nắng mưa lam lũ như tù ngục
Sương gió cần lao tựa đọa đày
Ngắm cảnh đương thời mà khoái dạ
Lòng này cảm thấy thật vui thay.
Liêu Đình Tự
CAO LĨNH XƯA-NAY
(thơ hoa gửi Phạm Kim Lợi)
Chưa ai dám nói đắng và cay
Tiếng hát ngợi ca những tháng ngày..*
Nước mắt mồ hôi công sức đổ
Chè buôn củi bán bạc trao tay
Đại ngàn tre nứa cây chen chúc
Đồi trọc sim mua nắng đọa đày
Thấy cảnh xưa nay đà đổi khác
Trở về quê cũ thấy buồn thay !
Minh Huy
CAO LĨNH THÂN YÊU
Nhớ cảnh làng xưa mắt lại cay
Đời no một bữa đói mươi ngày
Đào mài móc củ dày da bụng
Gánh mướn cày thuê héo bắp tay.
Chịu đựng lo cho con cháu khá
Cần cù thoát khỏi áo cơm đày.
Hồi xuân vươn tới cùng dân nước
Cao Lĩnh thân yêu hạnh phúc thay !
Trần Như Tùng
XA GẦN ĐỔI MỚI
Sao không ăn ớt thế mà cay?
Tuổi nhỏ lao đao nhớ những ngày.
Chợt tỉnh cơn mơ teo tóp bụng
Tìm hoài giấc mộng trắng bàn tay
Quanh năm vất vả đời lăn lộn
Suốt tháng gieo neo sống đọa đày
Ao ước buồn xưa nay khép lại
Xa gần đổi mới dạ vui thay.
Huy Phương
QUÊ MÌNH
Ca dao truyền lại thấy mà cay
Đời sống năm xưa khổ lắm thay
Sáng sớm lên rừng như chạy nạn
Chiều về xuống núi tựa đi đày
Đông qua mưa rét đau da thịt
Hạ đến gió nồng rát chân tay
Thuở trước quê mình buồn vậy đó
Giờ đây đang đổi mới từng ngày
Phạm Kim Tiệm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét