DUYÊN NỒNG
"Ván đã đóng thuyền" phải thả sông
Ngược xuôi hăm hở chở duyên nồng
Lầm duyên một buổi hoàn tay trắng
Lỡ phận trăm năm uổng má hồng
Người ấy đã trao cân đá bạc
Vườn này đành bón khóm trầu không
Cau nhà xanh vỏ mà thơm hạt
Mộc mạc đơn sơ lại ấm lòng
Phạm Kim Lợi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét