Chào mừng Quý vị và các bạn đã đến với trang thơ PHẠM KIM LỢI!

Thứ Sáu, 24 tháng 11, 2017



HUẾ TRONG TÔI

Mãi còn nhớ Huế, Huế trong tôi
Trong cả giấc mơ lẫn nụ cười
Lữ khách Nam Giao sầu giọt lệ
Nữ sinh Đồng Khánh thắm làn môi
Trên đường Gia Hội trăng soi bóng
Dưới bến Đông Ba cá đớp mồi
Mấy chục năm rồi chưa trở lại
Tình người sao cứ bạc như vôi
Phạm Kim Lợi

BÀI HỌA:

1*
XA HUẾ

Nén tận sâu lòng,Huế của tôi
Ngày đi chẳng hẹn mốt mai cười
Bước đưa bước tiễn,sầu hoang mắt
Tay nắm tay lìa,xót quạnh môi
Lặng lẽ mây chiều giăng tóc bạc
Đìu hiu gió lạnh cuốn da mồi
Thu dùng dằng ngõ chờ đông tới
Giá buốt cho tình bạc trắng vôi
Lý Đức Quỳnh

2*
NĂM THÁNG CHẦN CHỪ
Còn mang bóng Huế . Huế theo tôi
Giã biệt ngày đi miệng mếu cười
Ôm bóng Văn Lâu cay nước mắt
Gom hình Núi Ngự đắng bờ môi
Hoài thương bến nước trăng giăng bóng
Mãi nhớ thuyền câu  lưới thả mồi
Đất tổ hằng mong ngày viếng lại
Chần chừ năm tháng hóa lòng vôi.
Hương Thềm Mây
(GM.Nguyễn Đình Diệm. 23.11.2017)

3*
KÝ ỨC

Một lần đến Huế khắc tim tôi
Chiến hữu tri ân sáng nụ cười!
Tấm võng nằm chung san lửa dạ,
Bát cơm sẻ nửa ấm bờ môi!
Thoạt thời trai trẻ thân vạm vỡ,
Thoắt đã già nua sắc nhuốm mồi!
Gặp lại Huế thơ đằm ký ức
Tình vương trầu thắm quyện nồng vôi !

          11-2017
Nguyễn Huy Khôi

4*
HUẾ CỦA TÔI
Chẳng phút nào quên Huế của tôi
Trong cơn đau khổ,lúc vui cười
Mưa thôn Vĩ Dạ mờ con mắt
Nắng bến Vân Lâu thắm khoé môi
Gió tạt lùm tre thân lả ngọn
Trăng lồng đáy nước cá tìm mồi
Khi đi tóc hãy còn xanh lắm
Thấm thoắt nay đà bạc trắng vôi
Thanh Hòa

5*
HUẾ SẦU
     THỜI LY LOẠN

Một thời sầu Huế đọng nơi tôi
Binh lửa loạn ly...héo nụ cười (!)
Nẫu giọng Nam Bình gìm đáy dạ,
Buồn câu hò Huế lịm trên môi!
Sầu trời Vĩ Dạ trăng thôi tỏ,
Lạnh bến Văn Lâu cá bỏ mồi(?)....
Vận đổi,...Huế giờ bừng khởi sắc
Ngược xuôi - đò nặng đá nung vôi...

         11-2017
Nguyễn Huy Khôi

6*
HUẾ THƯƠNG
Luôn đặt trong tim Huế của tôi
Nhiều khi mơ tưởng vẫn thầm cười
Tịnh Tâm sương gội thêm mềm tóc
Đại Nội gió lùa chỉ lạnh môi
Bến Ngự đêm Trăng soi cảnh ảo
Sông Hương thuyền lưới chất con mồi
Huế thơ như rứa , răng quên được
Sẽ có ngày về , chẳng bạc vôi
    Minh Thuý 
Tháng 11_2017

Thứ Tư, 22 tháng 11, 2017

Vợ Xem Chơi Cờ ( họa ) / ( xướng ) Lý Đức Quỳnh



VỢ XEM CHƠI CỜ
Cùng bạn chung vui một cuộc cờ
Cho lòng phỉ chí đẹp nàng thơ
Mạ sang chặn hậu xe nghênh đón
Tốt tiến vượt hà pháo nã vô
Sĩ ghểnh tấn công chơi thỏa thích
Tượng lui phòng thủ mệt bơ phờ
Vợ ngồi véo má anh chơi dở
Có thế cũng đành kéo áo hơ
Phạm Kim Lợi

Bài xướng

CUỘC CỜ

Bày ra hý cuộc để chơi cờ
Thế trận đôi lòng dậy ý thơ
Mã đội trung đường ngăn giữ trước
Pháo đầu trực diện tấn công vô
Nôn nao ghễnh sĩ mau hoành tráng
Lật đật đâm xe chóng phạc phờ
Tốt lẻ lang thang nào chiếu bí
Giằng co,ruội rã cứ hờ hơ….
Lý Đức Quỳnh

Chủ Nhật, 12 tháng 11, 2017

Đời An Lạc ( họa ) / ( xướng ) Lý Đức Quỳnh


ĐỜI AN LẠC
Bỏ gánh, nhẹ vai, trút nỗi phiền
Không màng danh lợi , để lòng yên
Dạo chơi trên bến trăng cùng nước
Khỏi vướng trong đầu  bạc với tiền
Báo đốm nép mình trong cũi sắt
Họa mi tung cánh giữa thiên nhiên
Câu thơ xướng họa đời an lạc
Chén rượu, ly trà đãi bạn hiền

Phạm Kim Lợi

Bài xướng

NGHỈ HƯU

Nghỉ hưu,danh lợi thoát bao phiền
Giản dị vui đời chốn tịnh yên
Vợ quản nhà đong vài hũ gạo
Con chăm sổ lãnh mấy quan tiền
Xem hoa trổ nụ ngoài tư ý
Ngắm cội vươn cành giữa tự nhiên
Sóng gió bè lau về tĩnh tại
Đường xa mở mắt học chư hiền

Lý Đức Quỳnh 

5/11/2017

Thứ Ba, 7 tháng 11, 2017

Lập Đông ( xướng ) / ( họa )Các Thi Hữu



LẬP ĐÔNG

Thu cuốn đi rồi đón lập đông
Tầng cao mây xám lượn bềnh bồng
Chợ làng các mụ ngồi buôn chuyện
Cành sếu đàn chim đứng rỉa lông
Ai tới gió buông tà  áo tím
Rét về sương vuốt má em hồng
Lão già chợt cảm đời hư thực
Muốn được xuân hồi có viển vông ?!

Phạm Kim Lợi

BÀI HỌA:

1*
ĐÊM ĐÔNG QUẠNH

Qua rồi bão tố buổi hàn đông
Mây xám trời cao đã bỗng bồng
Ngõ xóm bầy chim vui rỉa cánh
Ao làng lũ vịt thỏa bung lông
Niềm lo đã tạnh bờ tre biếc
Nổi mộng hoài vương bến nắng hồng
Gối bóng canh gà đêm vắng quạnh
Ngoài hiên gió thả nhớ lông bông

Hương Thềm mây
(GM.Nguyễn Đình Diệm)

2*
AN LẠC  ĐÔNG
“Đảo vận”

Lạnh lẽo đang về gỡ lá vông
Mây giăng hun hút cánh chim hồng
Đàn cò vỗ cánh chao tìm tổ
Lủ vịt co giò đứng vặt lông
Ước cảnh tang thương thôi hốt hoảng
Cầu toa lữ thứ bớt phiêu bồng
Ngồi yên tĩnh lặng thì an lạc
Nên thấy dơi vào giấc ngủ đông

Như Thị

3*
KHÔNG HÀI LÒNG
“Đảo vận”

Em thường lúc giận mặt mày vông*
Nhợt nhạt xanh xao,lặn mất hồng
Ủ dột tôi buồn đi luẩn quẩn
Ê chề bé xót chạy bông lông
Qua thời áo gấm tóc cài kẹp
Quá buổi con thơ tuổi bế bồng
Tích nhựa cho chồi vươn lộc mới
Ai ngồi trách khống lạnh vào đông?

Lý Đức Quỳnh

*Vông:là nắp vông,cái nắp đậy nồi cơm.Ý nói lúc giận mặt mày thụng ra như nắp vông.

4*
CẢNH ĐÔNG

Quê nghèo lại đón một mùa đông
Bếp lửa cời than đã bập bồng...
Sưởi dạ anh tìm men cúc tửu
Thu mình lão khoác áo cừu lông
Hàn sương lã chã đùa môi thắm
Ấm nắng mơn man cợt má hồng
Lũ trẻ nào hay trời đất lạnh
Sân trường vẫn rộn... “tập tầm vông”...

Nguyễn Gia Khanh

4*
KÝ ỨC CUỐI THU XƯA

Mẹ ngừng đan áo đón mùa đông
Gỡ rối cho con mái tóc bồng
Đã đến trăng tròn thành thiếu nữ
Mà chưa mộng thắm dệt tơ hồng
Vẫn còn đuổi bướm đồng hoa dại
Và chẳng rời chân đôi guốc vông
Thử chiếc len vàng, em giống hệt
Bé gà xinh xắn chửa thay lông.

Sông Thu

5*
VÀO ĐÔNG

Se lạnh trong ngày mở tiết đông
Vẫn xênh xang lắm tóc ai bồng.
Bao quầy bày biện hàng tơ ấm
Bấy nữ trầm trồ tấm áo lông.
Trang phục xem kìa nhiều mốt mới
Dung nhan thấy chứ lắm môi hồng
Như trêu mấy nửa còn duyên dáng
May cứ rung hoài những tán vông .

Trần Như Tùng

6*
VÀO ĐÔNG
“Đảo vận”

Rù rì sén tóc nếp nhành vông,
Bảng lảng mây vương lượn bập bồng
Nắng sớm dịu dàng thầm giấu sắc,
Chim chiều chíu chít rỉa khoe lông?
Rì rầm gió thổi lay cành trúc
Lẫm chẫm sương rơi ướt cánh hồng.
Xê dịch càn khôn,...thu trút lá,
Nông phu rộn dịp buổi vào đông!
     11-2017-
Nguyễn Huy Khôi

7*
NÓI NHẢM

Bệnh nặng nằm xo giữa buổi đông
Sức đâu mà phỉ chí tang bồng
Xu thời miệng quỷ ưa tìm vết
Yếm thế tay người hám bới lông
Chỉ muốn bây giờ đùm thuốc chuột
Nào mơ thuở trước dải tơ hồng
Vợ già: Thôi chết! Rành kêu nhảm !
Mất ngủ tui chườm nắm lá vông !                     

Phan Tự Trí

8*
NGẪM ĐỜI

Thơ huynh day trở gặm đêm đông,
Nhẹ tựa sương treo ngọn cỏ bồng ?
Thấu tận tiểu nhân soi mói vết,
Bợn chi tiện hạ bới tìm lông (?!)
Từng chua chát trải thời xương trắng,
Càng xót xa thêm thuở nắng hồng!
Già cả kể gì lời mớ nhảm...
Thân còm sẵn có - gậy bằng vông(?)

       11-2017
Nguyễn Huy Khôi

9*
MÙA ĐÔNG VỚI NGƯỜI GIÀ

Xương cốt làm reo với lạnh đông
Bước đi, mượn sức gậy tầm vông
Chân tay quờ cạo cành cây trụi
Râu tóc bạc phau ngọn sậy bồng...
Tai yếu nghe chim: nào tiếng hót?
Mắt loà ngó nắng:chẳng tia hồng.
Mây trời u ám,hồn run rẩy
Ao ước cuộn mình tấm áo lông !

Thanh Hòa

10*
LẬP ĐÔNG

Giá lạnh đang tăng, sắp sửa đông
Trong nhà, lửa sưởi lại bềnh bồng
Tạ Ơn, lắm cháu thăm cha mẹ
Sinh Nhật, nhiều bà mặc áo lông
Khách quý ghé chơi, trà nước đậm
Bạn hiền gặp gỡ, má môi hồng
Tuổi thu, xương khớp đau cùng khắp
Hỏi trẻ: - Đâu rồi, cái gậy vông ?

Thạch Trương
11/15/2017

11*
TUỔI HẠC CUỐI THU

Saigon len lỏi chút hơi Đông
Sương sớm lầu cao, tựa cảnh Bồng
Quán cốc cụ già vui chuyện phím
Công viên con trẻ luyện cầu lông
Gió se lữ khách, làn môi tím
Nắng ấm cô em, cặp má hồng
Tuổi hạc lạc loài trong quá khứ
Mưu toan chi nữa, viễn cùng vông

Người Nay

12*
CHỚM ĐÔNG

Trời lạnh buốt người , cảnh chớm đông
Cà phê hơi nóng toả phiêu bồng
Đêm thì khúm núm che mền dạ
Ngày lại co ro khoát áo lông
Gió thổi lơ phơ làn bụi trắng
Mưa rơi lất phất giậu hoa hồng
Bâng khuâng trở bước hồn quê cũ
Mắt thả mơ màng mấy lá vông

  Minh Thuý
Tháng 11_017







Chủ Nhật, 5 tháng 11, 2017



ĐỜI THI SĨ

Kẻ sĩ chữ thừa chỉ thiếu cơm
Quanh năm thi phú nhão thằng Bờm
Mong cho râu tốt không thèm cạo
Muốn được quan ưa chẳng có đơm
Tiền thiếu, gạo lưng gây gió tủi
Bút toe, mực cạn khiến trăng hờn
Có khi vợ thán nghe sầu ruột
Đem mớ thơ ca ủ dưới rơm


Bài Họa:

1*
THI NHÂN

“Hết gạo…”,khôn tìm, bụng đói cơm
Thi nhân cực khổ, quá… cu Bờm
Quạt mo… có lão còn xin đổi
Thơ phú… đâu người lại muốn đơm
Thấy đó: Công toi, lòng ngậm tủi
Ngờ đâu: Họa đến, dạ ôm hờn
Quyển in, bản nháp, giờ sao nhỉ?
Tốt nhất đem dùng… nhóm thế rơm.

011117.
Đoàn Đình Sáng.

2*
KHỔ…

Thi sĩ hay đùa chuyện áo cơm
Nghêu ngao nên nỗi rách hơn bờm
Vợ lườm mắt sắc như dao cạo
Con đói mồm dài tựa cái đơm
Chơi chữ ai cho đâu tẹo cám
Gieo vần ông gặt chỉ toàn rơm
Năm canh, sáu khắc còn mơ mộng?
Nhức óc mà nghe tiếng khóc hờn…

CAO BỒI GIÀ
01-11-2017

3*
VỢ CHỒNG THI SĨ

Hết tiền, ăn đỡ cháo thay cơm
Vẫn viết hăng như ngựa tốc bờm
Phóng đến trời thơ trăng gió gọi
Phi vào vườn chữ cỏ hoa đơm
Màng chi vật chất và danh lợi
Bỏ những lo toan lẫn trách hờn
Xướng họa bên nhau, vui hạnh phúc
Bạc tiền xem nhẹ tựa tro rơm.

Sông Thu

4*
BAO CÔNG XỬ ÁN

Trước toà y chọn - phở hay cơm?
Nạn bút thời nay quá thuở bờm
Nhớ bỏ la cà nơi rượu gọi
Ghi đừng lảng vảng chốn cua đơm
Văn thơ nhiều ý nên phân giải
Thi hữu lắm câu chớ giận hờn
Vợ có kì kèo - than của cải
Thì cười ha hả - chỉ tro rơm./.

Trương Văn Luỹ

5*
SƯỚNG NHƯ BỜM

Phở cháo chi mà sánh được cơm
Vô tư vẫy quạt sướng như Bờm
Bờ sông mỗi sáng thiều quang dủi
Mé ruộng đôi chiều lạc cảnh đơm
Sợi nắng ngời thu đùa gió thẹn
Vòm xuân rợp bướm cợt hoa hờn
Thường tâm sở hữu thần thông phép
Dát ngọc thêu vàng chỉ cọng rơm

Lý Đức Quỳnh

6* 
VỢ PHÁN

Chữ nhiều không hóa được thành cơm
Vợ phán: Như ông chỉ đáng Bờm
Họa dở ném lò nơi đáng đặt
Thơ thiu bỏ sọt chỗ đừng đơm
Kể chi sôi máu cho phong giận
Lại cớ tóc phai khiến nguyệt hờn
Chẳng lẽ khi mô buồn não nuột
Cũng đành vô lửa với mồi rơm ?

Phan Tự Trí

7*
THI SĨ BỤI TRE

Thi sĩ nghiệp dư thật sẵn cơm
Mo cau cũng lắm tuyệt vai Bờm.
Kiếm đề ra giếng tung tầm ngắm
Tìm tứ xuống đầm đặt bẫy đơm.
Vợ đọc thơ đây vùng dậy khoái
Con xem chữ đó bỗng dưng hờn.
Chín lần thiên tử coi thường ráo
Ba vạn anh hùng lót ổ rơm .

Trần Như Tùng

8*
NGHIỀN CHỮ

Ta nghiền chữ nghĩa giống nghiền cơm
Lắm kẻ cười chê: chẳng khác Bờm
Mấy bữa đêm tàn còn mải viết
Đôi lần cúc tuột chả thèm đơm
Buồn mây, giận gió cho lòng tủi
Tiếc bướm, thương hoa để phận hờn
Bạn hữu vui vầy câu xướng họa
Xem tuồng bả lợi nhẹ như rơm.

Nguyễn Gia Khanh

9*
MÁU THI SĨ

Cuộc đời đạm bạc chẳng no cơm
Thế vẫn ương ngang giống chú Bờm
Dạ thoả  mầm văn kiên nhẫn viết
Lòng hài ý mộng miệt mài đơm
Mưa Thu chậm đến thì như giận
Nắng Hạ nhanh qua  lại muốn hờn
Cứ vậy mà say nguồn hạnh phúc
Bao lời dư luận kể như rơm

Minh Thuý 
Tháng 11_2017

10*
KIẾP THI NHÂN

Thi nhân thiếu cả, chẳng riêng cơm
Quần áo te tua, tựa lão Bờm
Công nợ đầy nhà, ai dám thích
Bạc tiền rổng túi, gái nào đơm
Ba hoa xướng họa, người phiền toái
Lếu láo đùa trêu, bạn giận hờn
Lở kiếp tằm tơ , đành kéo kén
Bút cùn, lực cạn, hóa thân rơm

Người Nay

Giận Ngày ẤY ( họa ) / ( xướng ) Cao Bồi Gìa


GIẬN NGÀY ẤY . .
Ngày ấy . . mà sao cứ giận hoài
Em đi văn nghệ khoác tay ai?
Véo von người  hát trên sân khấu
Thờ thẫn ta xem trước khán đài
Điệu ví trông cây người sướng bụng
Giọng hò đợi bạn  kẻ vui tai
Màn nhung đã khép sương buông lạnh
Gửi lại phía sau tiếng thở dài
Phạm Kim Lợi

Bài xướng

“GIỌT LỆ ĐÀI TRANG” CẢM (*)

Ngày xưa dạo gót, vẫn ngân hoài
Mến nhạc, yêu đàn tôi chớ ai?
Lãng tử, nghệ nhân nơi gió bụi
Kim chi, ngọc diệp chốn trang đài
Phòng khuê, thanh sắc ta cuồng trí
Tiếng hát cung sầu kẻ chán tai
Giông gió ngờ đâu xô gác tía
Thương em lận đận lệ …lăn dài!

CAO BỒI GIÀ

01-11-2017

Thứ Sáu, 3 tháng 11, 2017

Tủi Phận Gìa ( họa ) / ( xướng ) Như Thị


TỦI PHẬN GIÀ
(Thể liên hoàn )
Có lẽ ta như gốc phượng già
Thu tàn lá rụng nát nhàu hoa
Ra vườn khấp khểnh xô bờ dậu
Xuống bếp liêu xiêu vỡ ấm trà
Buổi trước đến trường trò nịnh nọt
Bây chừ đứng ngõ vợ kêu ca
Đời người bởi thế tâm không tĩnh
Tuổi đã xế chiều gắng nhích ga

Tuổi đã xế chiều gắng nhích ga
Cho lòng nhẹ nhõm dạ hoan ca
Cùng thân bằng bóng trăng làn gió
Với bạn hữu  trưa rượu sớm trà
Phải sánh bách tùng trên đỉnh núi
Đừng so ong bướm giữa vườn hoa
An nhiên tự tại đời thanh thản
Nếu chẳng vô ưu tủi phận già
Phạm Kim Lợi

Bài xướng


LÃO LẠC VÔ DƯ !
“Thể liên hoàn”
Ngất ngưởng tiêu dao mặc tuổi già
Cả trời mây nước với ngàn hoa
Quây quần bằng hữu bên mai hạc
Hội ngộ tình thâm giữa rượu trà
Đâu hẳn so vần chơi xướng họa
Mà còn vuốt phím nắn ngâm ca
Ung dung ngồi đợi về phương ngoại
Nhưng phận toa đời chẳng hết ga
 
Nhưng phận toa đời chẳng hết ga
Khiến lòng khấp khởi nỗi âu ca
Mến người ôn luyện môn quyền cước
Thương kẻ chăm nom cuộc đạo trà
Thanh tĩnh soi tâm tìm diện mục
An nhàn rọi tánh chạm đài hoa
Không tranh đoạt của hời khi trẻ
Thì lạc vô dư * dưỡng trí già…!
Như Thị

*Vui không dứt